Án Tử đi sứ nước Sở
Án Tử đi sứ sang nước Sở, vua Sở thấy Án Tử thấp bé liền châm chọc: "Nước Tề lẽ nào không có người cao to tài cán? Sao lại phải con người nhỏ bé bất tài như ngươi đi sứ?"
Án Tử cười mà rằng: "Người cao to tài cán ở nước Tề nhiều vô kể. Thế nhưng theo lệ của nước tôi, cử loại người nào đi sứ nước nào có quy định nghiêm ngặt. Người cao to tài cao thì đi sứ nước giàu mạnh. Người nhỏ bé bất tài thì phải đi sứ nước hèn kém. Án Anh tôi là người nhỏ bé bất tài bởi vậy phải đi sứ nước Sở."
Kỉ Hiểu Lam đối đáp với vua Càn Long
Càn Long thử tài Kỉ Hiểu Lam, hỏi: "Kỉ khanh, hai chữ trung hiếu giải thích thế nào?" Kỉ Hiểu Lam trả lời: "Vua bắt tôi chết, tôi không thể không chết là trung. Cha bắt con chết, con không thể không chết là hiếu."
Càn Long bèn nói: "Vậy thì được, trẫm muốn khanh chết ngay bây giờ!"
"Thần lĩnh chỉ".
"Vậy khanh định chết bằng cách nào?" Vua hỏi.
"Nhảy xuống sông".
Lát sau, Kỉ Hiểu Lam quay về, đến trước mặt Càn Long. Vua cười hỏi: "Kỉ khanh sao chưa chết?"
Kỉ Hiểu Lam trả lời: "Thần đến bờ sông, khi định nhảy xuống thì thấy Khuất Nguyên đi lên. Ông ta nói: "Hiểu Lam, ông làm cái việc sai to rồi! Tưởng chỉ có Sở vương năm nào ngu muội, ta mới không thể không chết. Trước khi ông nhảy xuống sông, hãy về hỏi nhà vua có phải là hôn quân không. Nếu hoàng thượng không phải là hôn quân, thì ông không cần phải trầm mình. Nếu hoàng thượng ngu muội như Sở vương năm nao, ông hãy tìm đến cái chết cũng không muộn. Vậy nên, thần về hỏi lại cho rõ"
Càn Long nghe xong cả cười, luôn miệng khen: "Giỏi, thật là một cái lưỡi sác sảo, không hổ danh là nhà hùng biện. Trẫm phục ngươi đấy!"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét